Monday, July 2, 2007

Bài phát biểu của nhà báo Nguyễn Khắc Toàn tại hội thảo do “Tổ chức Pháp - Việt tương trợ cho dân chủ ở Việt Nam” chủ xướng tại Paris

Bài phát biểu của nhà báo Nguyễn Khắc Toàn tại hội thảo do “Tổ chức Pháp - Việt tương trợ cho dân chủ ở Việt Nam” chủ xướng tại Paris

Bài phát biểu của nhà báo Nguyễn Khắc Toàn tại hội thảo bàn tròn do “Tổ chức Pháp - Việt tương trợ cho dân chủ ở Việt Nam” chủ xướng được diễn ra tại thủ đô Paris – nước Cộng hòa Pháp ngày 1/7/2007



Kính thưa các quý vị đang có mặt dự hội thảo bàn tròn tại đây.

Hôm nay tôi rất hân hạnh được Ban tổ chức của Tổ chức Pháp - Việt tương trợ cho dân chủ Việt Nam gọi tắt là AFVE có văn phòng tại Paris Thủ đô nước Cộng hòa Pháp mời phát biểu trước cuộc hội thảo bàn tròn nội dung thảo luận về tình hình đất nước, cũng như bàn phương hướng hỗ trợ cho công cuộc tranh đấu đòi dân chủ, tự do và canh tân xứ sở trên Tổ quốc ta.

Như quý vị đã biết thực trạng nước ta hiện nay vẫn cơ bản là phải chịu ách cai trị của một chế độ độc tài đảng trị chuyên chế, toàn diện, triệt để và tuyệt đối. Xã hội công dân và các quyền Con người cơ bản, sơ đẳng nhất vẫn là mặt hàng “quốc cấm” và hoàn toàn vắng bóng. Các công dân sử dụng quyền Con người để bày tỏ đòi hỏi tự do, dân chủ một cách hợp hiến và theo đúng pháp luật thì bị xem là phạm tội nghiêm trọng, là “xâm phạm an ninh quốc gia ”!!! Các quyền tự do dân chủ cơ bản của công dân được thừa nhận trong Hiến pháp bị nhà nước dùng hệ thống pháp luật thủ tiêu, hoặc vô hiệu hóa. Toàn bộ xã hội sống ngắc ngoải trong kìm kẹp, khiếp đảm và nỗi sợ hãi, tình trạng đó làm người dân tê liệt, nhụt ý chí đấu tranh với cái ác và tiêu cực trong xã hội.

Thế mà, đảng CSVN và nhà nước của họ vẫn lại tự hào qua việc trụ vững thể chế chính trị XHCN lạc hậu, lỗi thơì này hơn 16 năm qua kể từ sau chuỗi những biến cố dẫn đến làm sụp đổ hàng chục quốc gia đi theo mô hình Xô Viết cực quyền từ những năm cuối thập kỷ 80 và đầu những năm 90 của thế kỷ trước…Thậm chí họ còn giới thiệu, quảng bá rất tích cực lại những bài học, kinh nghiệm “bí truyền quý báu ” đó cho các đồng minh đàn em như Cu Ba, Lào, kể cả Bắc Triều Tiên và Miến Điện nữa… một cách tích cực và thích thú !!!

Sau hơn 20 năm gọi là mở cửa và đổi mới nước ta vẫn chưa ra khỏi danh sách các quốc gia đói nghèo và lạc hậu. Về kinh tế dù tăng trưởng hàng năm được gọi là “ở mức cao và ổn định”, nhưng thật ra chỉ là cao so với chính mình và so với những năm kiệt quệ trước đây mà thôi. Theo thống kê chính thức của Ngân hàng thế giới hay các Tổ chức quốc tế khác, thì sau hơn 20 năm mở cửa và cải cách, về mặt thu nhập bình quân GDP thì năm ngoái là 550 USD/ người/ năm, còn năm nay nhích lên là 620 USD/ nguời/ năm. Hiện vẫn có tới từ 75 % đến 80 % dân số vẫn phải sống dưới mức nghèo khổ trên tổng số dân của cả nước là hơn 83 triệu người. Nghĩa là vẫn có khoảng hơn 65 triệu dân là tầng lớp cùng khổ, đói rách nhất của cả xã hội, hoàn toàn không hề được biết gì, được hưởng gì của “ thành tựu vang dội của mở cửa và cải cách ”mà nhà nước vẫn thường tuyên truyền om xòm !!!

Tôi còn nhớ khi hồi vẫn còn trong trại tù Ba Sao – Nam Hà thuộc tỉnh Hà Nam được đọc báo của trại giam phát cho để xem, biết rằng đến ngay đại tướng Võ Nguyên Giáp một công thần lớn của chế độ CSVN cũng phải nhận xét trên báo Nhân Dân cuối tuần đầu năm 2005 rằng : “Nước ta vẫn chỉ là nước có nền kinh tế phát triển rất kém, về mức sống nghèo khổ thì ngay trong khối Đông Nam Á với 11 quốc gia thành viên của khu vực này, Việt Nam vẫn chỉ đứng trên 3 nước đói nghèo khác là Lào, Căm pu chia và Miến điện !!!!”. Ngoài ra còn chưa kể đến biết bao vấn nạn xã hội là những con bệnh đeo bám cơ thể này đang di căn khắp nơi trong lục phủ ngũ tạng và ở giai đoạn cuối cùng trước khi vô phương cứu chữa.

Về mô hình chính trị thì Việt Nam vẫn là quốc gia bị đảng CSVN cầm quyền áp đặt đất nước đi theo thể chế độc đảng, độc tài và độc đoán. Toàn thể bộ máy quyền lực đang kiểm soát mọi mặt đời sống xã hội của nhân dân, và các quan chức lãnh đạo chính quyền từ cấp thấp đến cấp cao vẫn là kết quả của các cuộc sắp xếp, hoặc tranh giành nội bộ trong nội bộ đảng CSVN. Hệ thống quyền lực của nhà nước này là bộ máy chuyên chế rất hoàn hảo, nó hoàn toàn không phải là kết quả của các cuộc bầu cử tự do và công bằng minh bạch của toàn dân. Các cuộc bầu cử hơn 50 năm qua đối với miền Bắc và hơn 32 năm đối với miền Nam là hoàn toàn là dân chủ giả hiệu và chỉ là hình thức… Vì thế bộ máy công quyền này tuy đầy thế lực, nhưng rất yếu kém, quan liêu, xa rời đời sống thực tế của nhân dân, đối lập với lợi ích của nhân dân, lại càng bị tha hóa, thoái hóa, biến chất nghiêm trọng. Đó là bộ máy của “tầng lớp quý tộc cộng sản và tư bản Đỏ thời @ (A còng)” cai trị toàn bộ đất nước và cả dân tộc ta. Cảnh ngộ bi ai này giống như tình cảnh nhân dân ta phải chịu ách đô hộ thời phong kiến vua chúa hủ bại và đế quốc thực dân tăm tối xưa kia vậy !!!

Về đời sống văn hóa tư tưởng, đảng CSVN cầm quyền vẫn lấy ý thức hệ đã lỗi thời và lạc hậu để nhồi sọ toàn xã hội và các lớp thế hệ trẻ. Công cuộc gọi là đổi mới hơn 20 năm kể từ đại hội VI năm 1986 ấy, thực chất là các chủ trương, là các biện pháp nhằm để đối phó với tình thế bị khủng hoảng toàn diện và bế tắc trong việc thất bại ép buộc cả nước vào con đường Chủ nghĩa xã hội trại lính, tem phiếu và bao cấp, với nền kinh tế chỉ huy, kế hoạch gò ép, giáo điều và kinh viện theo học thuyết Mác Lênin. Nó không xuất phát từ thực tâm muốn cải cách chế độ lạc hậu để trở nên tiên tiến, văn minh hơn để phục vụ con người, phục vụ nhân dân tốt hơn, có tự do dân chủ hơn. Nó càng không phải xuất phát từ động cơ, mục đích muốn toàn dân trở nên giàu có, mở mang nâng cao về nhận thức dân chủ, tự do, nhân quyền và mong muốn nước ta trở nên cường thịnh, văn minh sánh vai với các cường quốc dân chủ văn minh trên thế giới. Mục đích chính của việc mở hé cửa như vậy là để xã hội và dân chúng chỉ bớt một phần đói nghèo, giảm bớt bất mãn trong xã hội, xả bớt đi nỗi bức xúc đang chồng chất càng ngày càng cao lên đến độ nguy hiểm và cứu vãn chính chế độ của họ, rồi sau đó lại củng cố và tăng cường hơn nữa tính chất Cộng sản + XHCN mãi mãi trên đất nước này. Sau khi loạt nước ở Đông Âu và Liên Xô cũ tan rã, thì ĐCSVN đã rút ra bài học xương máu đắt giá cho mình là : Có thể nới lỏng một chút về kinh tế, nhưng về mặt chính trị thì dứt khoát phải xiết chặt. Thậm chí không thể cải tổ một chút nhỏ nào trước các đòi hỏi về cải cách chính trị, luật pháp, nhân quyền, dân chủ kể cả hành chính nữa. Điều quan trọng là phải nắm thật chặt quyền lực và toàn bộ máy thống trị xã hội vĩnh viễn và mãi mãi. Nếu không làm vậy thì chế độ chính trị mang “thương hiệu XHCN” này sẽ bị trào lưu dân chủ tiến bộ của thời đại cuốn phăng và nhân dân đứng dậy chôn vùi. Do vậy, gọi tên cho đúng bản chất hiện trạng này thì chỉ là “Ngụy Cải Cách”, hay “Cải Cách để đối phó” mà thôi !

Tâm trạng căn bản của những người nắm giữ quyền lực hiện nay trong nước là rất lo sợ cải cách thực sự về chính trị, luật pháp, văn hóa tư tưởng, hành chính sự nghiệp… Vì tiến hành công cuộc này triệt để tận gốc rễ, chắc chắn sẽ dẫn đến chế độ tự do dân chủ, đa nguyên đa đảng ở Việt Nam. Vậy khi ấy đảng CSVN và nhà nước gọi là XHCN của họ liệu có còn được cầm nắm quyền sinh sát cả dân tộc và đất nước này nữa hay không ? Vậy nên, chớ có ai tin vào thực tâm sẽ đổi mới toàn diện của họ. Phải luôn nhớ rằng ĐCSVN không bao giờ đủ năng lực, cũng như đủ tài đức để dẫn dắt dân tộc và cả nước ta đên bến bờ của ấm no, tự do và hạnh phúc, và đảng cũng không có thực tâm yêu nước, thương dân đến như thế. Một nguyên tắc bất di bất dịch là hễ còn độc tài, độc đảng thì chỉ nhấn chìm đất nước ta mãi mãi nghèo khổ và mất dân chủ tự do. Đây là vấn đề sống còn mang tính một còn một mất rất quyết liệt không thể hiểu khác được. Chính V.I. Lê Nin, một ông trùm khai sinh ra chế độ cộng sản Xô Viết cùng đã từng nói, từng viết và từng khẳng định : “ Giai cấp thống trị trong bất kỳ xã hội nào, trong bất cứ giai đoạn lịch sử nào, không bao giờ tự nguyện từ bỏ địa vị thống trị với đầy những đặc quyền, đặc lợi của mình ! ”

Sau hơn 20 năm buộc phải nới tay cho xã hội nước ta và cũng là thêm một lần nữa ĐCSVN lại được dịp thử nghiệm công thức được đem ra áp dụng khá thành công trên mảnh đất này. Đó là : “ Chế độ chuyên chính Cộng sản cực quyền + Hé mở chút ít về kinh tế, xã hội, văn hóa…+ Ra sức tuyên truyền lừa bịp …. = Chủ nghĩa xã hội mang bản sắc Việt nam đậm đà được Đổi mới mở cửa thành công trong ổn định và giữ vững an ninh chính trị tuyệt đối !!! ”….

Thưa các quý vị đại biểu đang tham gia hội thảo tại đây !

Nếu chúng ta lấy mốc thời gian hơn 20 năm dành cho công cuộc cải cách sâu rộng, toàn diện và thực sự ở một số nước có hoàn cảnh tương đồng với nước ta, thì sẽ thấy rõ ở Việt nam đã bị phí phạm về thời gian, tài nguyên khoáng sản, công sức lao động của nhân dân và nhất là các nguồn vốn vay quốc tế để phát triển và tái thiết như thế nào, hiệu quả rất thấp kém của việc gọi là cải cách đổi mới có đáng tự hào và ca ngợi tít mây xanh hay không ? Có nên tiếp tục tuyên truyền lừa mị và dối trá với nhân dân nữa hay không ?

Chúng ta còn nhớ Nhật Bản là nước bại trận trong đại chiến thế giới lần thứ 2, là nước đã từng bị Mỹ ném 2 quả bom nguyên tử xuống 2 thành phố lớn giết chết hàng trăm ngàn người… Đất nước, nền kinh tế và cả xã hội của họ kiệt quệ, điêu tàn vì phải phục vụ chiến tranh xâm lược, cả nước hoang tàn đổ nát, hàng triệu người đã chết và bị thương. Thế nhưng chỉ cũng hơn 20 năm sau cải cách, tái thiết, thì vào những năm 1965-1970 nhân dân và đất nước Mặt trời mọc này đã làm cả thế giới kinh ngạc thán phục, phải gọi họ là sự kỳ diệu, sự thần kỳ về kinh tế….Nhân dân cùng quốc gia của họ đã đứng lên từ tro tàn đổ nát đến diệu kỳ như có phép lạ vậy. Hiện nay Nhật Bản là một trong những siêu cường về mọi mặt, là trụ cột của nền kinh tế thế giới, thu nhập bình quân GDP là khoảng trên 28500 USD/người.

Một trường hợp khác là trên bán đảo Triều Tiên, sau cuộc chiến tranh vì ý thức hệ giữa Nam và Bắc năm 1951-1953, thì cả hai miền này đều tan hoang và khánh kiệt vì nội chiến ác liệt. Những năm cuối 1950 đầu 1960, thu nhập bình quân đầu người ở Nam Hàn chỉ xấp xỉ 60-62 USD giống như hoàn cảnh nước ta trong và sau chiến tranh. Vậy mà chỉ cũng sau hơn 20 năm phát triển và tái thiết, Hàn Quốc đã vươn lên trở thành một trong năm Con Rồng kinh tế ở Á Châu, có thu nhập bình quân đầu người thời điểm đó là từ 4000 - 4500 USD. Còn hiện nay Hàn Quốc là một trong các quốc gia có nền kinh tế Công, Nông nghiệp hùng mạnh ở Châu Á và trên thế giới, thu nhập GDP gần 16500 USD/đầu người.

Quần đảo Đài Loan một phần lãnh thổ của Trung Hoa do Thống Chế Tưởng Giới Thạch đứng đầu được lập quốc vào cuối năm 1949 khi lục địa Trung Quốc rơi vào tay cộng sản Mao Trạch Đông. Bối cảnh lúc đó ở hòn đảo này chỉ là miền đất hoang vu, nghèo nàn xơ xác, tài nguyên không có gì đáng kể. Vậy mà cũng chỉ thời gian hơn 20 năm xây dựng và phát triển không ngừng, đảo quốc Đài Loan đã trở nên lãnh thổ có nền kinh tế công nông nghiệp khá phát triển. Những năm 1970-1975 nhân dân quần đảo này đã có thu nhập đầu người hàng mấy ngàn USD, có nền sản xuất hàng hóa phát triển mạnh xuất khẩu khắp nơi trên thế giới, buôn bán thương mại phát triển hưng thịnh. Dự trữ vàng và ngoại tệ hiện nay đạt con số hơn 400 tỷ đôla hơn hẳn Trung quốc Đại lục dù cho số dân đông hơn, diện tích rộng lớn bao la hơn và có nguồn tài nguyên cũng phong phú dồi dào hơn. Đài Loan cũng là một trong năm Con Rồng Á Châu mới trỗi dậy, cũng là hiện tượng thần kỳ về phát triển kinh tế và các mặt khác. Hiện nay thu nhập bình quân đầu người ở hòn đảo này là hơn 18500 USD/năm.

Tôi xin lấy thêm một ví dụ sinh động nữa để so sánh, đó là hiện tượng Singapore, một quốc gia mới tách ra độc lập từ Malaixia vào năm 1965. Quốc gia này chỉ có diện tích gần 700 km vuông, tức là chưa bằng cả thành phố Hà Nội có diện tích hơn 910 Km vuông. Ở Singapore không có nguồn tài nguyên khoáng sản gì, đến nước dùng sinh hoạt cũng phải nhập khẩu để cung cấp cho người dân. Ấy thế mà chỉ cũng hơn 20 năm sau, bộ mặt kinh tế, xã hội đã hoàn toàn thay đổi đến nhanh chóng như có phép mầu thần tiên. Một quốc gia chỉ có diện tích nhỏ chật hẹp và số dân hơn 3,8 triệu người, nhưng hiện nay có dự trữ ngoại tệ hơn 100 tỷ đô la, thu nhập bình quân đầu người những năm 1975-1980 là hơn 6000 USD/đầu người, còn hiện nay là trên 26,500 USD/người.

Còn vô số những ví dụ điển hình tiêu biểu khác nữa, nhưng thời gian có hạn không cho phép tôi được trình bày nhiều ở diễn đàn này. Vậy các dẫn chứng trên nói lên điều gì , muốn nhắn nhủ gì đến những nhà lãnh đạo của ĐCSVN và nhà nước gọi là XHCN của họ ?

Điều đó nói lên sự lãng phí về mọi mặt mà những người cầm nắm gọi là công cuộc đổi mới ở Việt nam hiện nay, mà họ vẫn tự lớn tiếng quảng cáo cho mình là rất thành công, thành công đến vĩ đại chóng mặt và được dư luận quốc tế không ngớt ngợi ca !!!

Tôi cho rằng, như vậy là họ cố nhắm mắt bưng tai trước những thực tế rất sống động, rất hùng hồn, đầy thuyết phục dư luận đang diễn ra xung quanh nước ta và trên thế giới.

Nhân dân ta không muốn tiếp tục làm vật thí nghiệm cho những cuộc thử nghiệm này nữa.
Nhân dân không muốn là vai trò thụ động, không muốn bị phung phí thời gian, tiền bạc và công sức vô ích nữa.
Nhân dân không muốn tiếp tục bị lãng phí thêm mấy chục năm nữa mà kết quả đạt được chẳng đáng là bao.
Nhân dân muốn có cuộc Đổi mới, Cải cách thật sự có hiệu quả, nhân dân muốn chính họ là chủ thể sáng tạo cho công cuộc Cách mạng Canh tân vĩ đại trên chính Đất nước của mình để dứt khoát đưa nước nhà ra khỏi tình cảnh chậm tiến đói nghèo và tủi nhục.
Nhân dân không muốn nghe, cũng không thể tin vào tuyên bố hão huyền và huênh hoang của các vị lãnh đạo ĐCSVN này nữa là “đến năm 2020 sẽ cơ bản đưa nước ta trở thành một nước công nghiệp hiện đại, thoát khỏi đói nghèo, lạc hậu và tình trạng kém phát triển”.

Mọi quỹ thời gian dành cho những nhà cầm quyền của đảng CSVN và nhà nước của họ để dùng thử nghiệm triển khai xây dựng thực hiện các chủ trương, chính sách về chính trị, kinh tế, xã hội…đã quá đủ và thừa mứa rồi. Bằng không những ai muốn tiếp tục cuộc thí nghiệm chính dân tộc mình qua những trò mở cửa và cải cách giả vờ như đã thực hiện. Và không hề có thật tâm tha thiết với sự nghiệp đưa Tổ quốc đến bến bờ phồn vinh, thì chỉ là kéo dài đau khổ và chồng chất thêm tội lỗi với Dân tộc và Đất nước mà thôi.

Chìa khóa tốt nhất và là giải pháp đúng đắn cho vấn đề này chỉ có thể là Hiện đại hóa ngay, hiện đại hóa trước tiên thể chế chính trị nước ta để trở thành Nền chính trị hiện đại, văn minh phù hợp với trào lưu tiến bộ của thời đại, của thê giới và nhân loại. Cụ thể là phải dân chủ hóa toàn diện đời sống đất nước, phải cởi trói cho toàn bộ xã hội, là xóa bỏ điều 4 Hiến pháp của chế độ độc tài đảng trị đưa nước ta tiến lên thành quốc gia có chế độ chính trị đa đảng, xã hội đa nguyên, có các Quyền con người cơ bản được tôn trọng và thực thi. Chỉ có con dường đó không có con đường nào khác tối ưu hơn, đó là giải pháp duy nhất đúng đắn và tốt nhất cho cuộc khủng hoảng hiện nay ở nước ta.

Cuối cùng tôi xin kính chào và cám ơn toàn thể các quý vị đã dành thời gian theo dõi và lắng nghe.

No comments: