Thursday, July 26, 2007

TƯỜNG THUẬT CUỘC ĐÀN ÁP DÃ MAN CỦA LỰC LƯỢNG CÔNG AN NHÀ NƯỚC CSVN TẠI SÀI GÒN ĐÊM NGÀY 18/7/2007

Vũ Thanh Phương.

TƯỜNG THUẬT CUỘC ĐÀN ÁP DÃ MAN CỦA LỰC LƯỢNG CÔNG AN NHÀ NƯỚC CSVN TẠI SÀI GÒN ĐÊM NGÀY 18/7/2007

Sau gần một tháng trời đoàn người dân oan gần 20 tỉnh thành phía Nam đã phải sống cảnh màn trời chiếu đất, dầm mưa dãi nắng. Cắm trại biểu tình trước toà nhà Quốc hội số 194 đường Hoàng Văn Thụ. Trên dưới 130 tấm biểu ngữ đấu tranh của các đoàn dân oan các tỉnh được mọc lên san sát, lều bạt dựng tạm che nắng che mưa cho hơn 1000 con người đã và đang phải sống trong một hoàn cảnh rất khắc nghiệt, thiếu thốn trăm bề. Tất cả mọi nhu cầu sinh hoạt tối thiểu nhất của con người ở đây đều bị khống chế, kìm hãm do công an, mật vụ được chính quyền trung ương lẫn thành phố chỉ đạo rất chặt chẽ mất vệ sinh và phản khoa học nhằm chống lại tất cả hơn 1000 người dân đói khát khổ cực đắng cay tột cùng. Từ nguồn nước sạch, đến nhà vệ sinh, chúng tôi đã phải tự tìm cách để giải quyết mọi nhu cầu cần thiết tất yếu của cuộc sống trong hoàn cảnh chẳng khác gì những trại tập trung của phát xít Đức - Hítle hay các công xã thời Mao Trạch Đông ở Trung quốc và thời cộng sản Pôn Pốt diệt chủng ở Căm Pu Chia. Đoàn biểu tình gồm 19 tỉnh và thành phố ở đây chiếm đại đa số là người già, phụ nữ và trẻ em đã gần 1 tháng. Người lớn tuổi nhất là 85 tuổi và nhỏ nhất 8 tháng tuổi còn đỏ hỏn, thế mà tất cả đều chung số phận là nạn nhân của chế độ vô nhân đạo và bất công. Tất cả chúng tôi đều là số phận những nạn nhân phải sống dưới đáy tận cùng của xã hội. Tất cả đều bị tước đoạt hết mọi quyền lợi đất đai, tài sản còn lại là một chút quyền làm người, quyền sinh sống tối thiểu cũng họ dùng bạo quyền tước đoạt trắng trợn phi lý nốt.



Trong thời gian cắm trại biểu tình tại đây, chúng tôi không nhận được một sự giúp đỡ hay quan tâm nào của các cơ quan quyền lực từ cơ sở đến thành phố và trung ương CSVN ở cấp tối cao. Thế mà báo chí trong nước, truyền hình hay phát thanh ngày cũng như đêm xoen soét gọi họ là những người “Đại biểu đại diện quyền lợi cho nhân dân” mà không biết ngượng và xấu hổ là gì. Trái lại họ đã bộc lộ là những người nô bộc trung thành của Đảng Cộng sản Việt Nam và nhà nước XHCN chuyên nghiệp cai trị đè nén nhân dân mọi tầng lớp, nên họ đã đối xử với đồng bào dân oan chúng tôi rất ư là tàn nhẫn, vô lương tâm và hết sức vô nhân đạo.

Ngược lại những người dân chúng tôi tuy nghèo khổ, nhưng đầy tình nhân ái, bao dung chỉ còn biết nương tựa vào nhau, chăm sóc giúp đỡ cho nhau và nhờ vào những tấm lòng vàng của đồng bào Việt Nam yêu nước thương nòi ở hải ngoại đùm bọc cưu mang. Và sự hỗ trợ tương thân tương ái này được thông qua những việc làm nhân đạo, hay từ thiện của các Tổ chức tôn giáo như Giáo hội Việt Nam Thống Nhất của Hoà Thượng Thích Quảng Độ hoặc bên nhà thờ Thiên chúa giáo nơi Linh Mục Phan Văn Lợi và bên nhà thờ Tin Lành của Linh mục Chân Tín…mà thôi. Trong suốt thời gian này người dân chúng tôi tham gia biểu tình đòi công lý đã nhận được những hộp cơm từ thiện, những bình nước tinh khiết, những ổ bánh mì, những thùng mì gói và những viên thuốc Tây của các tổ chức Tôn giáo này đã chuyển đến để chia sẻ những nổi khổ đau, oan khuất mà chúng tôi đang phải gánh chịu. Người dân chúng tôi đã sống lầm than rên xiết và thống khổ đến cùng cực trong một chế độ đầy rẫy những bất công, oan trái hoàn toàn không có Tự do dân chủ và Nhân quyền giữa thế kỷ 21 ngay trên Tổ quốc mình như vậy đó.



Vào đêm ngày 18 rạng sáng ngày 19 tháng 7 năm 2007, nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam đã mở một chiến dịch rất qui mô,hoàn toàn có tính toán xảo quyệt để dùng bạo lực đàn áp những người dân oan vô tội chúng tôi.

Vào lúc 18 giờ ngày 18-7-2007 phía công an Cộng sản VN đã chuẩn bị phương án đàn áp rất chặt chẽ, chu đáo đến từng chi tiết nhỏ nhất. Mặc dù họ biết rất rõ là, những người dân oan không có lấy một tấc sắt trong tay, thế mà họ vẫn huy động lực lượng công an mật vụ thật hùng hậu đến trên dưới 1000 tên được trang bị các công cụ đàn áp nhân dân chuyên nghiệp như đi bắt cướp hay bắt bọn khủng bố giết người hàng loạt vậy !!! Ngay buổi chiều hôm đó chúng đã huy động an ninh mật vụ ra rất đông, đứng nghẹt 2 bên lề đường để uy hiếp dân chúng như sắp ăn tươi nuốt sống mọi con người đói khát, rách rươí tả tơi, nghèo khổ tận cùng đã cầm cự gần 1 tháng qua tại đây.

Đến khoảng 20 gìơ, họ cho đổ quân mặc thường phục xuống trước trụ sở công an quận Phú Nhuận tại số 181 đường Hoàng Văn Thụ bằng những chiếc xe 7 chỗ – 4 chỗ rất êm đềm mới toanh. Thế nhưng, những người dân oan không hề biết số quân dùng cho chiến dịch đàn áp mình đã đổ xuống đông như vậy ! Không khí quá ngột ngạt căng thẳng và nặng nề, nên mọi người không ai bảo ai, nhưng tất cả đồng bào họ đã ngầm hiểu rằng sẽ có tai hoạ sắp ập xuống đầu doan biểu tình này chỉ trong ít giờ nữa. Thế mới biết, trong khi Đất nước thì vào loại nghèo đói nhất nhì trên thế giới, nhưng họ sẵn sàng chi hàng tỷ đô la để mua sắm công cụ chuyên nghề dùng vào việc đàn áp nhân dân giữ vững chế độ độc tài phản dân hại nước. Họ đã trả lương rất cao cho công an và quân đội để nuôi dưỡng đội quân trung thành tuyệt đối với đảng CS và thể chế độc tài quân phiệt, phát xít nhằm duy trì mãi mãi ách nô lệ này cho cả dân tộc trong khi nhân dân đói nghèo thất nghiệp họ mặc thây. Thật là một bè đảng thống trị bất lương đáng lên án !!!

Rồi việc gì đến nó đã đến, tai hoạ đã ập xuống đầu những người dân oan chúng tôi.

Đến 22 gìơ phía công an cộng sản đã dàn binh bố trận. Trước tiên họ chốt 2 đầu đường và các ngõ nhỏ, không cho dân qua lại vì sợ người dân đi đường sẽ phải chứng kiến cảnh tượng hãi hùng ghê rợn cuộc đàn áp dã man của công an Cộng sản Việt Nam đối với những người dân oan vô tội này.

Không khí lúc đó cực kỳ căng thẳng và nghiêm trọng. Họ điều động 8 chiếc xe cứu thương có dấu hồng thập tự + 2 xe vòi rồng + khoảng 150 xe tải các loại được đưa đến để cưỡng chế buộc người dân lên xe chở về địa phương. Thêm vào đó là 2 chiếc xe chở toàn cảnh sát cơ động được trang bị đến tận răng như: dùi cui, roi điện, súng ống và còng số 8. Sau đó họ đổ xuống thêm bao nhiêu xe cảnh sát cơ động nữa. Lúc này tôi không còn nắm được con số chính xác của số xe tiếp viện. Bởi vì lúc đó khung cảnh rất hỗn loạn. Bà con từ các lều bạt ở vỉa hè đã ào ào kéo nhau chạy vào sân trụ sở quốc hội 2. Nhìn cảnh tượng lúc đó tôi nhớ lại hình ảnh chạy giặc loạn năm xưa.

Bà con chúng tôi liên tục phát loa kêu gào Thủ tướng CSVN hãy cứu dân, Quốc Hội ơi hãy cứu dân, Chủ tịch nước ơi cứu dân, ông Lê Hồng Anh ơi cứu dân. Nhưng tất cả những tiếng kêu gào này đều vô hiệu, chẳng có ai thèm quan tâm đến sự an nguy của những người dân oan này. Chúng tôi đã nhận thấy là những lời kêu cứu thảm thiết đó là vớ vẩn, vì tất cả bọn họ là cùng một băng đảng mafia mà thôi. Vì chính đó là những nơi đã ra lệnh đàn áp dân lành nghèo khổ vô tội đêm nay chứ không thể là ai khác

Đến 23 gìơ lực lượng hùng hậu của công an Cộng sản đàn áp đã tràn vào, chỉ trong nhấp nháy tất cả những tấm biểu ngữ lều bạt đã được phá phách, giằng xé, thu dọn sạch sẽ. Lực lượng phía công an Cộng sản dùng cho việc trấn áp nhân dân đêm đó đông áp đảo gấp 3-4 lần số dân oan khiếu kiện.

Bà con dân oan lúc đó đã dồn sát vào phía cửa của toà nhà Quốc hội 2 tay đan tay nắm chặt nhau, co vẻ quyết tâm cố thủ. Nhưng vì phía công an Cộng sản VN quá đông và hung bạo nên người dân đã không thể kiên trì giữ được ý chí của họ nữa.

Tất cả chúng đã xông vào dùng sức mạnh xé dân oan ra từng người một, cứ 5-6 thằng lôi kéo, quăng quật 1 bà già hay phụ nữ. Ai kháng cự lại chúng liền bị ăn đòn thê thảm. Ai ngoan cố bị chúng xông vào kéo lê đi như là 1 con vật. Nhìn thảm cảnh đàn áp này tôi và Thu Duyên đã ôm nhau bật khóc tức tưởi. Có 1 số người vì kinh hãi, ghê tởm tội ác diễn ra nên đã ngất xỉu. Có 1 người nam giới bị đánh bể đầu máu chảy đẫm xuống mặt trông rất dã man. Có chị bị chúng lôi kéo đứt hết cả nút áo lõa lồ trông thật thảm thương.

Liền ngay đó 8 chiếc xe cứu thương hồng thập tự hụ còi đưa người đi cấp cứu, nhưng tôi không thể nắm rõ được số người là bao nhiêu phải vào bệnh viện.

Còn số phận của tôi và Thu Duyên giống như cục chì trên treo sợi chỉ. Bọn chúng nhìn 2 chị em tôi bằng cặp mắt hằn học, hận thù như chực ăn tươi nuốt sống. Chúng bao vây 2 chị em tôi nhằm cản tầm quan sát tới những người dân oan đang bị chúng xâu xé, tàn sát ở bên trong, có rất nhiều chiếc máy quay phim chĩa thẳng về phía chúng tôi để ghi hình. Tên an ninh Phạm Việt Long thuộc phòng PA 38, công an T P Sài gòn quay lại phía chúng tôi hất hàm ý như ngầm ra lệnh cho bọn đàn em tay chân, lập tức 6-7 thằng xông vào khiêng một đứa lên như con heo để đem đi thọc huyết. Bọn chúng đã khiêng 2 chị em chúng tôi về công an quận Phú Nhuận số 181 đường Hoàng Văn Thụ rồi quăng chúng tôi xuống đất không cho một cái ghế để ngồi. Cùng số phận với chúng tôi có chị Hiền ở Bình Định cũng bị bắt vào đây. Chị Hiền đã gào thét khóc lóc thảm thiết, lúc đó ông Nguyễn Chí Dũng đại tá Gíam đốc công an TP Sai Gon từ trên lầu đi xuống nói với chị Hiền rằng : “ Chị đừng có la lối nữa, một lát nữa khi anh em làm việc sẽ cho chị biết thế nào là 8406”. Tôi và Thu Duyên đã nhìn nhau, vì chúng tôi hiểu rằng ông ta đang cảnh cáo đe dọa mình.

24 gìơ 30 phút tôi gọi điện về báo cho gia đình biết, tôi đang bị giam giữ ở công an quận Phú Nhuận. Có 1 tên công an mật vụ đến giựt ngay chiếc điện thoại của tôi rồi đi về phòng. Hắn đã cướp tài sản trên tay tôi thật trắng trợn trước mặt bao nhiêu cán bộ công an và chị em phụ nữ. Lúc đó tôi đã la lên là đồ ăn cướp, mày dám ăn cướp ngay giữa trụ sở công an Quận Phú Nhuận. Tôi hỏi tại sao công an có nhiệm vụ đi săn bắt cướp bảo vệ yên lành cho xã hội và nhân dân, thế mà ở trong này có cướp của tại sao không ai bắt kẻ bất lương đó. Tất cả nhìn tôi mà không trả lời. Tôi kêu tên Phạm Việt Long để phản đối việc đã bị cướp điện thoại, thì Phạm Việt Long nói thằng mật vụ kia trả máy cho tôi. Đồng thời tên Phạm Việt Long nói ai bảo bà gọi điện thoại ở trong này và đi thẳng….

Đến 2 gìơ sáng công an Cộng sản đưa Thu Duyên lên lầu để thẩm vấn, còn tôi chúng đưa tôi vô một phòng khác. Tôi không bị thẩm vấn nhưng bị giam giữ trái phép suốt 15 gìơ đồng hồ phải ngồi trên một cái ghế. Tôi không được ngủ và không cho ăn uống gì cả. Có 1 công an mật vụ luôn canh giữ tôi, tôi đi vệ sinh cá nhân cũng bị giám sát chặt chẽ, chúng coi tôi như tội phạm vậy, mà chúng tôi có tội tình gì đâu.

Đến 9 gìơ sáng hôm sau, em tôi Vũ Thiên Nga và Lư Thị Thu Trang mang cơm, nước đến cho chúng tôi, nhưng bị họ ngăn cản không cho mang đồ ăn uống vào. Nhìn qua khung cửa sổ thấy vậy, tôi đã chạy ra, liền bị chúng túm lại và lớn tiếng với tôi. Tôi la lớn lên : “Chúng tôi không phải là tội phạm các ông không có quyền giam giữ chúng tôi như vậy. Các ông đã vi phạm pháp luật giam giữ người trái phép. Bây giờ phải trả tự do và không được cản trở chúng tôi nữa ”.

Một tên nói chúng tôi không bắt các chị. Chị không được nói vậy ! Nhưng những hành động và thái độ của chúng đã cư xử với chúng tôi thì không thể chối cãi được chúng đang phạm tội bắt giữ người trái pháp luật và tùy tiện.

Tôi đã đấu tranh mạnh mẽ và cuối cùng tốp công an mật vụ phải ra nhận cơm nước đem vào cho tôi.

Sau đó ông Đinh Tiến Hùng là người trực ban ngày hôm đó đã đến và làm việc với tôi. Ông ta công bố 1 Biên bản về tội : Tôi đã vi phạm hành chính tụ tập nơi đông người quá giờ quy định gây mất trật tự an ninh khu phố !!!

Tôi trả lời, tôi không vi phạm gì luật pháp, chúng tôi đã thực hiện quyền khiếu nại tố cáo của công dân và quyền biểu tình mà Hiến pháp nhà nước đã qui định, gây rối chính là công an Cộng sản các người. Nếu công an không đàn áp, người dân chúng tôi, vẫn sống và biểu tình trong trật tự, ôn hòa có văn hóa. Chứ không phải kêu gào đến Thủ tướng hoặc các cơ quan quyền lực Trung ương đâu và tôi đã thẳng thắn trả lời sẽ không ký vào biên bản. Đồng thời tôi đã đề nghị lập Biên bản công an quận Phú Nhuận đã giam giữ người trái phép.

Đến 15 gìơ bọn chúng đã cưỡng chế tôi lên xe chở về tỉnh Đồng Nai để làm việc tiếp.
16 gìơ các Ban ngành của tỉnh Đồng Nai làm việc và hứa sẽ có trách nhiệm làm công văn đôn đốc Thanh Tra chính phủ sớm có kết luận giải quyết vụ việc cho gia đình chúng tôi.
17 gìơ kết thúc buổi làm việc. Tôi tự ra về nhà ở Sài Gòn bằng xe buýt.
18 giơ 30 tôi về đến đồn công an quận Phú Nhuận với mục đích là đòi lại điện thoại bị ăn cướp và yêu cầu trả tự do cho Thu Duyên, nhưng được biết Thu Duyên cũng mới được trả tự do và về nhà. Còn Thu Trang và Thiên Nga đã đến đó từ lúc 15 gìơ chiều để đòi người, phải đợi đến 18 gìơ 30 phút, thì 4 chị em chúng tôi mới được gặp nhau.

Tôi được nghe Thu Duyên nói lại đã bị thẩm vấn suốt đêm và suốt cả ngày 19-07-2007, tức là họ đã thay phiên nhau tới 4 người để hỏi cung Thu Duyên trong 18 giờ liền kể cả vào ban đêm mặc dù luật pháp không cho phép.

Thế đấy Nhân quyền ở Việt Nam là vậy đấy. Công an, chính quyền thích là bắt giam, cần là đàn áp biểu tình để giữ vững cái gọi là an ninh chính trị và an toàn xã hội. Họ cứ gian dối trí trá, lừa đảo mãi nhân dân trong nước và dư luận thế giới về sự thật các quyền Tự do dân chủ, về quyền Con người ở trong nước không biết đến bao giờ mới thôi đây ?

Vũ Thanh Phương
Số nhà 182, ấp Bình Xuân 1, xã Xuân Phú , huyện Xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai
Liên hệ Email : kimnganvu2002@yahoo.com

http://ykien.net/blog/?p=2004

No comments: