Monday, July 23, 2007

Thuật Biểu Tình: Tổ Chức Là Sức Mạnh

Thuật Biểu Tình: Tổ Chức Là Sức Mạnh

Nguyễn Xuân Nghĩa

Lòng dân chỉ như nước lũ khi chảy thuận dòng. Và tràn vào nơi hiểm yếu nhất. Tổ chức biểu tình là điều kiện cần thiết.

Một tháng trước, ít ai nghe nói đến xứ Kyrgystan tại Trung Á.
Xứ này nổi tiếng văn học sử với rặng núi Thiên Sơn trong Chinh Phụ Ngâm hay tài xạ thủ của Tiết Đinh San trong Thuyết Đường. Người ta lờ mờ biết là xứ Cộng hòa Trung Á này nằm tại Tân Cương, giáp giới với Trung Quốc, và đang chuyển mình ra khỏi tàn dư cộng sản thời Liên Xô.

Mọi chuyện bỗng thành thời sự khi dân chúng biểu tình, khởi đầu từ hai tỉnh hẻo lánh miền Tây Nam gần Uzbekistan là Jalal Abad và Osh . Hai tỉnh này rơi vào tay đám biểu tình. Ngày 24 tháng Ba, biểu tình lên tới thủ đô Bishkek tại miền cực Bắc, Tổng thống Askar Akayev bỏ chạy. Trốn trong một căn cứ của Nga hay đã lưu vong ra ngoài, ta chưa biết. Chỉ biết là đoàn biểu tình vỏn vẹn mấy ngàn người đeo băng hồng và vàng trên cánh tay đã tràn qua vòng đai cảnh sát và mời một số giới chức chính quyền, kể cả Bộ trưởng Quốc phòng, ra khỏi dinh Tổng thống, trong khi lính bảo vệ đưa một số quan chức khác qua cửa ngách chạy ra ngoài. Trước sau, binh lính phòng vệ không bắn vào đám biểu tình, và cảnh sát đứng nhìn ở ngoài, không can thiệp.

Lần đầu tiên trong lịch sử, Kyrgystan sẽ có bầu cử tổng thống hẳn hoi. Mọi toan tính gian lận coi như vô vọng.

Ta đang thấy tái diễn những gì vừa xảy ra tại Ukraine, lần này không ở phía Tây của Liên bang Nga - mà ở phía Tây của Trung Quốc.

Trước khi nói đến trào lưu dân chủ, như một con nước lũ đang quét sạch các chế độ độc tài, có lẽ phải nói đến… kỹ thuật tổ chức biểu tình, là nội dung của loạt bài đặc biệt trên cột báo này trong suốt một tuần, từ ngày Thứ Hai 21 Tháng Ba.

Sau khi phân tách kinh nghiệm thành bại của nhiều cuộc biểu tình, ta đã tìm hiểu các khía cạnh chiến lược, kế hoạch và chương trình cùng các chiến dịch, bây giờ, ta nói về cách tổ chức. Những thí dụ nêu ra ở đây chỉ có giá trị gợi ý vì hoàn cảnh mỗi nơi mỗi thời lại một khác.

Trước hết, hãy cùng kiểm lại một số đặc điểm chúng từ phong trào biểu tình này.

Đầu tiên tính chất bất bạo động - xung đột lẻ tẻ có xảy ra tại Kyrgystan nhưng chủ trương căn bản của đám biểu tình vẫn là tránh bạo động. Đặc điểm thứ hai là đám biểu tình đã trung hòa được phản ứng can thiệp hay đàn áp của quân đội, công an và cảnh sát. Tức là thuyết phục được các thành phần bảo vệ chế độ nên đứng ra ngoài, một khía cạnh của chiến lược tranh thủ nền tảng quyền lực của chế độ. Lấy chính nghĩa thắng hung tàn là một ước nguyện, nó chỉ là sự thật khi phong trào có khả năng thông tin và thuyết phục, nhất là không coi quân đội hay công an là kẻ thù.

Đặc điểm thứ ba là đoàn biểu tình luôn luôn có hình ảnh vui tươi, với phụ nữ xuất hiện ở vòng ngoài, chứ không có vẻ đe dọa của một đám đông cuồng tín chỉ muốn đập phá cho hả giận. Sự sợ hãi của người làm ta sợ hãi, và có khi bóp cò súng. Đám đông không gây sợ hãi vì chính họ cũng không sợ hãi.

Sau cùng, đám đông có khả năng kỷ luật rất cao, để không gây ra điều đáng tiếc và khi xuất hiện thì có phối hợp đông đảo. Vẫn biết rằng thế giới có thiện cảm với lý tưởng dân chủ của đám biểu tình và thiện cảm ấy là áp lực giải giới các chế độ độc tài, nhưng thuật biểu tình cũng là một yếu tố thành công đáng kể.

Bây giờ, ta nói đến thuật ấy.

Biểu tình là gì?

Không nhất thiết là những cuộc tuần hành của đám đông ngoài đường phố. Biểu tình là khi một đám đông công khai biểu tỏ thái độ để đạt một mục tiêu nào đó mà dư luận biết và hiểu được. Năm xưa, chín nhà sư đã tự thiêu tại một xã ấp hẻo lánh của Việt Nam, hành động can trường cao quý ấy vẫn không là một cuộc "biểu tình", vì dư luận không biết, nên không gây được tác động dây chuyền.
Hiểu như vậy, biểu tình có thể biểu hiện dưới nhiều hình thức:

1. Diễn hành ngoài đường phố;
2. Hội họp trong hội trường, sân vận động, bãi đậu xe;
3. Đám ma, đám rước, đoàn xe, nghi lễ tôn giáo… di chuyển ngoài đường;
4. Đông người đồng loạt bước khỏi nhà trường, nhà máy hay công sở;
5. Đông người tuyệt thực giữa nơi công cộng;
6. Nhiều người cùng ngồi im giữa đường, giữa chợ;
7. Đang di chuyển ngoài đường, bỗng nhiên ngưng mọi sinh hoạt vào cùng lúc;
8. Lập tòa án công cộng xét xử một chính phạm của chế độ;
9. Lập tòa án châm biếm công lý và tòa án của chế độ;
10. Mọi người cùng làm một hành động: rút tiền ký thác khỏi ngân hàng;
11. Mọi người cùng tẩy chay một món hàng, bất hợp tác với một chiến dịch, v.v…

Suy như vậy, biểu tình có thể được tổ chức dưới nhiều hình thức. Quy luật ở đây là phải sáng tạo tìm ra phương thức hữu hiệu mà chế độ khó lường và khó chống.

Minh danh tuyên bố mục tiêu

Muốn việc biểu tỏ lập trường kết quả phong trào biểu tình phải minh nhiên công bố mục tiêu. Việc tổ chức biểu tình vì vậy phải khởi sự bằng soạn thảo hay thu thập các văn kiện sẽ phổ biến hay vận động. Các văn kiện này cần minh bạch trình bày mục tiêu lẫn nơi liên lạc. Truyền đơn nặc danh không đạt mục tiêu công khai minh bạch và còn tạo cơ hội cho đối phương tung đòn khiêu khích. Trong môi trường có sự hiện diện của nước ngoài, các văn kiện trên phải có bản bằng ngoại ngữ.

Các văn kiện ấy có thể là:

1. Tuyên ngôn kết án chế độ, lời lẽ ôn hòa lịch sự nhưng cương quyết;
2. Các bài diễn văn;
3. Thư ngỏ phản đối một quyết định này hay ủng hộ một việc khác;
4. Kiến nghị do nhiều người cùng ký;
5. Tuyên bố của các tổ chức hay nhân vật ủng hộ biểu tình, phản đối chế độ.


Biểu tình và biểu tượng

Các cuộc biểu tình vừa qua đều khéo chọn biểu tượng, như màu cam tại Ukraine, màu hồng và vàng tại Kyrgystan, ngón tay có mực tím của cử tri đi bầu tại Iraq, v.v… Vấn đề vốn là sáng tạo, nên biểu tượng ấy cũng có thể là một cử chỉ, thủ hiệu, hình ảnh, đoạn nhạc. Quy tắc ở đây là phải có ý nghĩa đoàn kết mà dễ nhớ, dễ làm, dễ theo. Khi tổ chức biểu tình, các phong trào phải chọn, chuẩn bị, thậm chí sản xuất sẵn những vật liệu trưng bày hay quảng bá biểu tượng:

1. Cờ hay màu sắc biểu tượng;
2. Khăn, băng đeo tay, huy hiệu có in biểu tượng;
3. Son, phấn màu, mực;
4. Băng dán trên cảng xe, cột đèn;
5. Chân dung, hình ảnh về nạn nhân;
6. Loại hình ảnh châm biếm chế độ, làm cho dân hết sợ bạo quyền;
7. Loại dấu hiệu dễ thực hiện cho thấy sự hiện hữu của phong trào ở mọi nơi;
8. Băng nhạc, băng hình, băng ghi âm.

Biểu tình và vận động

Biểu tình chỉ đạt kết quả nếu mục tiêu được loan báo rộng rãi cho những người bên ngoài đám biểu tình, để họ tham dự, loan truyền hoặc loan tin trung thực như ý định của phong trào. Vì vậy, thuật biểu tình đòi hỏi nghệ thuật thông tin và tuyên truyền. Tuyên truyền tự thân không có nghĩa xấu, tất cả tùy thuộc vào mục tiêu và sự trung thực của người trình bày. Cuộc biểu tình nào vì vậy cũng cần những tài liệu vận động có thể tiếp nhận được từ xa:

1. Bích chương, truyền đơn, khẩu hiệu;
2. Tài liệu sách báo, hình ảnh;
3. Thông tin trên trời (khói máy bay), vẽ dưới đất;
4. Tài liệu (báo chí, hình ảnh) giới thiệu tổ chức hay phong trào;
5. Tài liệu kêu gọi sự yểm trợ của người ngoài;
6. Tài liệu giới thiệu và liên lạc với truyền thông, báo chí.

Trong mọi cuộc biểu tình, ngoài nhân sự phụ trách về kỷ luật và yểm trợ những người già yếu, ngã bệnh để bảo đảm trật tự và an toàn, người ta đều chú trọng đến mục tiêu vận động nên phải có đông đảo tài liệu và nhân sự phục vụ truyền thông và báo chí. Thành quả biểu tình lớn hay nhỏ là do sức truyền đạt sau đó của truyền thông. Tổ chức nào có quy củ thì phải giúp cho truyền thông làm tròn nhiệm vụ tường thuật - theo nhận thức khách quan của họ. Tuyên truyền dở là khi mình độc quyền thông tin hoặc chỉ muốn giành lẽ phải về mình, bất kể tới nhận thức hay ấn tượng của người khác. Một thí dụ thường được nói đến là cách ước lượng con số những người tham dự.

Các chế độ độc tài đều giữ độc quyền thông tin mà vẫn chẳng thuyết phục được ai nên mới dùng tới bộ máy đàn áp. Phong trào dân chủ không nên dẫm vào vết xe đổ ấy. Chế độ biết là dân không tin nên cần dân biết sợ. Phong trào dân chủ không dọa cho ai sợ mà cần được nhiều người tin. Biểu tình vì vậy là một cuộc vận động nhằm tranh thủ hậu thuẫn của dư luận và truyền thông có thể đóng góp cho việc ấy nếu được phục vụ hẳn hoi, và không bị dẫn dắt, lường gạt.
Trong một kỳ sau, ta sẽ tìm hiểu về những phương thức vận động khác.


(vb)

=========================================

Biểu Tình: Từ Trù Hoạch Đến Hành Động

Nguyễn Xuân Nghĩa

Người dân phải có quyền lên tiếng, quyền đó bị cản trở tất sẽ dẫn đến biểu tình. Nhưng dù là biểu tình có chính nghĩa, người ta vẫn cần đến kỹ thuật

Tiếp tục tìm hiểu về hiện tượng biểu tình, một hiện tượng đang thực sự làm thay đổi bộ mặt thế giới, sau ba bài liên tục trên diễn đàn này, hôm nay, chúng ta sẽ đề cập đến một số kinh nghiệm về thuật biểu tình.

Công cuộc đấu tranh cho dân chủ xuất phát từ những mục tiêu cao đẹp là 1) ôn hòa và bất bạo động làm tê liệt bộ máy đàn áp của chế độ độc tài, từ giả thuyết "cải hóa" đến "tan rã" và những trường hợp thắng-bại ở giữa, để
2) xây dựng nền móng dân chủ cho xứ sở trong lâu dài. Những mục tiêu ấy đòi hỏi một nhãn quan chiến lược và một nỗ lực trù hoạch để khỏi phạm sai lầm và bị hy sinh oan uổng. Điều này, chúng ta có thể kiểm chứng từ những kinh nghiệm thành bại đã thấy.

Về khái niệm, người ta phải có từng bước quyết định về

1) chiến lược căn bản,
2) kế hoạch thực hiện và
3) những chiến dịch sẽ phát động. Khi quyết định về chiến lược, người ta cũng có nhiều cấp cao thấp khác nhau.

Trong chiến lược, điều cần cân nhắc và suy xét đầu tiên là chọn thế huy động: đâu là những lãnh vực hay thành phần có thể làm suy yếu chế độ độc tài mà mình khả dĩ vận dụng được - như kinh tế, tín ngưỡng, đạo đức, chính trị hay tổ chức, hoặc nhân sự trong và ngoài chế độ. Tính toán này mặc nhiễn dẫn tới sự chọn lựa là bạo động hay ôn hòa. Và nếu giải pháp bất bạo động là có giá trị hơn cả, người ta còn phải cân nhắc về thời điểm: khi nào sẽ vận dụng thành phần nào đi vào đấu tranh?

Việc huy động từng thành phần là một cấp chiến lược thấp hơn, với những công tác và mục tiêu cụ thể hơn. Chiến lược này có giá trị cao hay thấp là tùy ở khả năng gây ra tác dụng đòn bẩy, kết quả huy động thành phần này sẽ giúp ích cho việc huy động các thành phần kế tiếp theo lối dây chuyền. Câu hỏi đặt ra ở đây là "đâu là gốc, đâu là ngọn", hoặc "mắt xích nào dễ bung nhất trong cả chuỗi xiềng xích của độc tài"? Từ lối trù tính ấy, người ta mới tiến tới công tác cụ thể và những mục tiêu chiến thuật trong toàn bộ chiến lược căn bản.

Thuật biểu tình vì vậy không bắt đầu từ việc kẻ bích chương biểu ngữ và bố trí cho đám đông xuất hiện đúng nơi và kịp thời, mà khởi sự từ trước đó và trên đó khá lâu. Nó bắt đầu từ những chọn lựa có thể liệt kê như sau:

1. Phong trào dân chủ có thể huy động được sức mạnh cho lối đấu tranh này hay không? Sự chọn lựa phương thức đấu tranh ấy có khai thác được lợi thế của quần chúng trong nước và hậu thuẫn của quốc tế hay không?

2. Khi phát động biểu tình, ta nhắm vào mặt yếu nhất hay mạnh nhất của chế độ độc tài? Lợi thế và rủi ro của cuộc biểu tình ấy là gì?

3. Thế giới có kinh nghiệm nào giúp ta chọn giải pháp có lợi nhất hay không?

4. Nếu như ta thành công và chế độ phải cải hóa hoặc tan rã, phương thức đấu tranh này có di hại cho nỗ lực xây dựng dân chủ hay không?

Một thí dụ có thể gợi lên nhiều kinh nghiệm đã từng thấy: kêu gọi dân chúng bất hợp tác với chế độ, chẳng hạn như lãng công, phá nhà máy và không nộp thuế, sau đó chế độ mới sẽ xử trí ra sao với thói quen "tiêu thổ" hay phá hoại ấy? Thí dụ này có tính chất hiện thực và giải thích nhiều khó khăn của các chế độ cộng sản sau thời chiến tranh "chống ngoại xâm".

Vì vậy, việc chọn lựa chiến lược và từng bước chiến thuật không thể lãng quên một sự thật căn bản nhất: người ta lật đổ một chế độ độc tài là để xây dựng một chế độ tốt đẹp hơn, chứ không làm loạn cho bõ ghét, một cách vô trách nhiệm. Được quần chúng hay không cũng tùy thuộc vào sự thật ấy. Kinh nghiệm nhiều nước cho thấy là người ta đã lầm mục tiêu với cứu cánh, nên thay thế một chế độ độc tài bằng một nền độc tài khác. Nhiều cuộc đảo chánh hay chính biến đã gây ra tình trạng éo le ấy.

Trong khung cảnh đầy biến động ngày nay, với chủ trương không che giấu của Hoa Kỳ là phát huy dân chủ để bảo vệ hòa bình và diệt trừ khủng bố, việc huy động sự hỗ trợ của Hoa Kỳ hay các nước khác tất nhiên đã được các phong trào biểu tình hay lực lượng dân chủ đặt ra. Thí dụ như tại Lebanon, các nhóm đối lập đã tấn công chế độ thân Syria nhưng vẫn phải khéo để khỏi trở nên - hoặc bị đả kích - là công cụ của Mỹ hay Israel. Một điều cần nhắc nhở là khi nói đến Hoa Kỳ, nhiều người chỉ nghĩa đến chính quyền mà quên rằng xã hội Mỹ cũng có nhiều tổ chức hay phong trào độc lập với chính phủ nhưng sẵn sàng hỗ trợ cho dân chủ. Đấy là các tôn giáo, hội thiện, các tổ chức ngoài chính phủ (NGOs).

Một quy tắc cần đặt ra là chính quyền thì ưu tiên lo cho quyền lợi của quốc gia nên có yểm trợ phong trào dân chủ thì cũng vì quyền lợi của họ.
Nhưng nói chung, các tổ chức vô vụ lợi hoặc ngoài chính quyền thì không có loại tính toán thầm kín như vậy về quyền lợi. Các cuộc biểu tình thành công từ năm bảy năm nay trên thế giới đều đã được sự yểm trợ có khi kín đáo có khi công khai của các tổ chức ấy. Và được yểm trợ vì là những cuộc biểu tình bất bạo động. Người Việt đã sinh sống tại Hoa Kỳ từ ba chục năm nay nhưng dường như chưa đánh giá cho đúng tiềm năng hỗ trợ của các tổ chức ngoài chính quyền.

Đến một bước cụ thể hơn, thí dụ như phát động một chiến dịch đấu tranh, các phong trào dân chủ đã thành công trên thế giới đều phải thẩm xét một số bài toán như thuần nhất về mục tiêu, trong sáng về thông tin, trắc ẩn với xã hội và vô hình về tổ chức.

Nhìn ra sự liền lạc - không mâu thuẫn - giữa chiến dịch và chiến lược.
Yêu cầu ở đây là chọn lựa phương pháp đấu tranh thích hợp nhất để gây tối đa phiền nhiễu hay tổn thất cho chế độ độc tài với tối thiểu khó khăn hay tổn thất cho phong trào. Các công nhân Ba Lan khởi sự đấu tranh không phải với khẩu hiệu dân chủ hay lật đổ chế độ, mà chỉ đòi quyền sinh hoạt nghiệp đoàn. Sau đó mới có khí cụ là một nghiệp đoàn tự do, nghiệp đoàn ấy góp phần làm chế độ cộng sản tan rã. Mục tiêu nhỏ và gần phải đóng góp cho mục tiêu lớn và lâu dài.

Trên trận tuyến kinh tế chẳng hạn, những đòi hỏi phải có giá trị thiết thực - khiến quần chúng tham gia - và lâu dài - khiến chế độ mới sẽ chấp hành và không gây thất vọng hay bất mãn cho dân chúng.

Cũng vậy, những đòi hỏi này phải huy động được sự hỗ trợ chứ không gây mâu thuẫn về quyền lợi với nước ngoài (giới đầu tư chẳng hạn). Biểu tình chống một dự án đầu tư hay một doanh nghiệp ngoại quốc, dù có chính đáng về chính trị - vì dự án hủy hoại môi sinh hay tiêu diệt sinh hoạt của một sắc tộc - cũng có thể gây phản tác dụng về ngoại giao và chính trị. Cũng theo hướng đó, biểu tình chống một nhân vật cao cấp trong chế độ nhiều khi không có lợi bằng chống cả chế độ như một hệ thống đàn áp: nhân vật ấy có thể được chế độ thay thế, hoặc biết đâu chừng, đang là người mong muốn cải cách ở bên trong. Đấy là những kiểu biểu tình có thể gây phản tác dụng.

Trên bình diện khác, quan trọng vô cùng, là tổ chức bộ máy lãnh đạo phong trào đấu tranh. Một quy luật được rất nhiều nơi áp dụng, nhất là trong thời đại thông tin điện tử này, là "có lãnh đạo nhưng không có lãnh tụ". Lãnh tụ dễ gây hiềm khích, thậm chí tật lên đồng, say micro, tệ sùng bái cá nhân, chứ lãnh đạo thì vô hình, khó bị tiêu diệt hay mua chuộc. Lãnh đạo có thể hiện diện ở mọi nơi, qua kỹ thuật tổ chức của một bộ máy tản quyền, chứ lãnh tụ thì không.

Trong thời đại thông tin lập tức và đa diện, mọi việc đều phải công khai và xác đáng. Lề lối thông tin mập mờ hay ngoa ngụy về thành quả đấu tranh sẽ tiêu diệt đấu tranh và làm mất niềm tin của quần chúng. Nhiều cuộc đấu tranh đã thất bại chính là vì lề lối thông tin lạc hậu ấy. Quy tắc ở đây là không ai có thể che giấu được sự thật và chính chế độ độc tài chứ không phải phong trào đấu tranh mới sợ sự thật.

Trong khi phát động đấu tranh thì cũng phải trù tính nhiều dự án xây dựng hoặc bảo vệ sinh hoạt của quần chúng - nhất là trong thời đấu tranh cao độ có thể kéo dài nhiều năm - để khỏi gây tổn thất cho người dân. Thí dụ: làm bộ máy đàn áp bị tê liệt nhưng cũng làm nhà thương bị tê liệt thì sao? Việc trù hoạch và thực hiện các dự án kinh tế, xã hội, y tế hay giáo dục ấy phải nằm ngoài phạm vi hay trách nhiệm của các hoạt động đối kháng để khỏi bị gián đoạn vì những thăng trầm của đấu tranh.

Một yêu cầu nữa, vô cùng nóng bỏng, là làm sao huy động nước ngoài mà không lệ thuộc vào những nguồn yểm trợ có khi bất trắc, có khi không bền? Và làm sao xác định chính nghĩa của việc cầu viện để khỏi bị mang tiếng hay bị xuyên tạc là "tay sai của ngoại bang"? Các chế độ độc tài đều ưa cầm tù những người đấu tranh cho dân chủ với tội danh là làm tình báo hay tai sai cho nước ngoài, phong trào đấu tranh phải hóa giải lập luận vu cáo ấy.
Trên đây là những kinh nghiệm về thế công của phong trào đấu tranh.

Nhưng, như mọi sinh hoạt khác của loài người, việc gì cũng có hai mặt âm dương. Nói đến thế công thì tất nhiên phải nghĩ đến sự phản công của bạo quyền và thế thủ cho phong trào. Đã trù hoạch chiến dịch tranh đấu thì phải trù tính là chế độ sẽ phản công như thế nào, sẽ đàn áp ở đâu hay mua chuộc những ai?

Trong vụ Thiên an môn, phong trào của thanh niên sinh viên đã chỉ nhìn ra thế công và không có thế thủ nên lực lượng tiên phong và các lãnh tụ bị tiêu diệt hoặc bị mua chuộc khiến phong trào suy sụp và không còn khả năng huy động như giáo phái Pháp luân công sau này. Có thể là Pháp luân công đã nghiên cứu kinh nghiệm công thủ trong vụ Thiên an môn 1989 nên tiếp tục gây sức ép cho chính quyền Bắc Kinh.

Các chế độ độc tài đều có kinh nghiệm phản công và đàn áp vì các phần tử ưu tú nhất đều được huy động vào việc bảo vệ chế độ. Trong các chế độ này, người dân hết còn tin nhưng vẫn biết sợ sự đàn áp và đòn phản công của chế độ thường nhắm vào dân trước, vào phong trào sau, để phong trào bị mất quần chúng. Làm sao ngăn chống được cuộc phản công để bảo toàn lực lượng? Câu hỏi ấy cần được nêu ra từ trước: tấn công chỗ nào là ít rủi ro nhất, hoặc ít bị đàn áp nặng nề nhất?

Suy như vậy, người ta đã có thể nghĩ đến điều mà nhiều phong trào đấu tranh đã áp dụng: chưa đủ mạnh thì đừng huy động biểu tình mà chỉ cần thuyết phục dân chúng lãng công, ở nhà, công nhân viên chức cáo ốm để khỏi phục vụ chế độ trong những thời điểm lễ lạc tuyên truyền của chế độ.

Một giả thuyết không thể loại bỏ là nếu bị đàn áp, quần chúng có thể phản ứng mạnh và từ bỏ đường lối bất bạo động không? Nhìn xa hơn thế, khi bị tấn công, tất nhiên chế độ phải nghĩ ra đòn khiêu khích để gây bạo động và đánh sập chính nghĩa bất bạo động của phong trào. Việc tổ chức biểu tình sơ đẳng nhất là phải giữ gìn trật tự để khỏi gây bạo động bất ngờ hay bị đối phương khiêu khích. Cùng với việc bảo vệ trật tự, việc phát huy chính nghĩa qua thông cáo và tiếp xúc với truyền thông báo chí để giải thích mục tiêu và chủ trương bất bạo động cũng là những công tác căn bản của mọi cuộc biểu tình.

Kinh nghiệm cực hay của cuộc biểu tình chống Trần Trường do cộng đồng người Việt miền Nam Calfornia tiến hành trên một quy mô lớn - lớn nhất xưa nay - vào mấy năm trước là điều mà các nơi khác nên học hỏi và áp dụng.

Sau khi tìm hiểu về nguyên tắc và chiến lược, trong các kỳ tới, chúng ta sẽ liệt kê ra một số công tác cụ thể về thuật biểu tình trong toàn bộ chiến lược đấu tranh ôn hòa và bất bạo động từng thấy áp dụng ở các nơi khác.

Lời cuối ở đây là những quốc gia văn minh, dù nhất thời có gặp ách độc tài thì cũng biết huy động lòng người để chế độ tự cải hóa và chủ động thay đổi. Nhưng vì trường hợp ấy quá hãn hữu nên thiên hạ mới phải đi vào cuộc đấu tranh. Và chế độ phải chịu trách nhiệm về những tổn thất nếu có.

*
***
*

Làm Sao Để Được: Nghệ thuật đấu tranh bất bạo động !

- Nghệ thuật biểu tình và chống biểu tình
- Nghệ thuật khiếu kiện / biểu tình bất bạo động ...

***
- DCV : chuyện nước mình, chuyện mình ...

- DCV : chuyện mình

- DCV : diễn đàn tự do

(suu tam tren NET)

No comments: